Đội bóng đầu tiên trong top 10, đây cũng chính là đội bóng từ “xa xưa” nhất trong tất cả 20 đội hình - đội hình dành Scudetto của Roma hơn mười năm trước. Roma đã chơi một thứ bóng đá vô cùng đẹp, có một dàn cầu thủ chất lượng và thêm Huấn luyện viên Fabio Capello của họ nữa, người luôn được đánh giá cao về chuyên môn chiến thuật bóng đá.

Về trực quan thì chẳng có gì là bất ngờ vì sao Roma lại đột ngột trở thành một ứng cử viên nặng kí cho chức vô địch cả - họ đã tiêu 50 triệu Euro để mang về những trụ cột mới cho đội bóng - Samuel, Emerson và Batistuta - ba cầu thủ có thể giúp cho mọi đội bóng trở nên mạnh hơn. Mặc dù đúng là cả ba bọn họ đều đã có những mùa bóng hết sức thành công, lí do chính giúp Roma trở thành nhà vô địch là bởi vì những cầu thủ khác cũng đã trưởng thành thực sự và trở thành những cầu thủ đẳng cấp Thế giới. Vincent Candela từ một hậu vệ trái tầm trung đã trở thành một wing-back kinh điển, Damiano Tomassi và Cristiano Zanetti có những mùa giải thành công nhất trong sự nghiệp của họ, và cuối cùng là Francesco Totti, anh đã trở thành siêu sao thực sự.

Rõ ràng Tomassi và Zanetti là những lựa chọn số một ở vị trí tiền vệ trung tâm của Roma trước lượt trận về nhờ việc Emerson dính chấn thương ngay đầu mùa giải. Cả hai bọn họ đều không phải là những cầu thủ chơi sáng tạo và kĩ thuật mà là những cầu thủ chơi kỉ luật, nhờ vậy mà Francesco Totti mới có thể yên tâm dâng cao làm bóng mà không sợ hổng mất vị trí trung tâm cho các cuộc phản công của đối thủ.

Hai wing-back của họ thi đấu ấn tượng cả mùa giải. Cafu đơn giản chỉ là chính anh ấy thôi - luôn lên công về thủ bên cánh trái suốt cả 90 phút, anh ấy chơi như vừa là một hậu vệ cánh vừa như là một tiền vệ cánh vậy, khả năng truy cản cũng như tạt bóng đều rất tốt. Còn cầu thủ đã được nhắc đến trước đó là Candela tuy có thể không xuất sắc bằng nhưng cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ bên cánh trái.

Ở mặt trận tấn công, Batistuta đã có mùa giải cuối cùng tuyệt vời trước khi xuống phong độ với tư cách một cầu thủ, nhưng anh ấy đã thực sự rất tuyệt vời. 20 bàn thắng sau 28 trận ở một câu lạc bộ mới là khá đặc biệt, anh là nỗi ác mộng đối với hầu hết mọi hàng thủ phải đối đầu với Roma. Sơ đồ này hoạt động rất tốt khi đối đầu với sơ đồ 4-4-2. Ba trung vệ có thể kèm hai tiền đạo của đối phương trong khi vẫn còn thừa một người, số 4 cổ điển của Roma chơi thấp hơn số các số 4 cổ điển bình thường để đề phòng các cuộc phản công của đối thủ. Totti đá ở giữa hai tuyến tiền vệ và tiền đạo nên đối thủ của họ chỉ có thể kèm anh ấy nếu chơi một tiền vệ trụ, điều này sẽ tạo khoảng trống cho Tomassi hay Zanetti. Sơ đồ này có thể tạo khoảng trống cho hậu vệ cánh của đối phương nhưng nếu wing-back của ta là Cafu và Candela dâng cao lên tấn công thì vẫn có thể kèm họ hiệu quả vì cả hai cầu thủ này đều có khả năng phòng thủ rất tốt. Hàng thủ ba người hoạt động hiệu quả vì nếu một wing-back bị vượt qua thì trung vệ gần anh ấy nhất sẽ vào bọc lót cho anh ấy và wing-back ở cánh kia sẽ di chuyển vào trong để tạo một hàng hậu vệ bốn người. Vì vậy nếu Candela bị vượt qua thì Samuel sẽ lập tức vào áp sát cầu thủ chạy cánh của đối thủ, Aldair/Zago và Zebina sẽ vào chấn giữ khu vực giữa hàng phòng ngự và Cafu sẽ phòng ngự ở góc xa khung thành.

Điều duy nhất cần phải suy xét là người đá cặp cùng Batistuta. Marco Delvecchio là một target-man to cao, tuy anh không ghi bàn nhiều nhưng lại hỗ trợ các đồng đội khá tốt; Vincenzo Montella lại là một poacher nhỏ con có tốc độ và thường xuyên ghi bàn. Capello ở lượt trận đầu thường ưu tiên Delvecchio hơn, ông cho rằng với khả năng chơi bóng toàn diện thì anh ấy sẽ hỗ trợ tốt cho đội bóng hơn, nhưng cuối cùng thì Montella lại ghi bàn quá thường xuyên khi vào từ băng ghế dự bị nên dễ hiểu khi Capello không thể để anh ấy ngồi dự bị nữa. Và rồi Roma hình thành bộ ba sát thủ Montella, Batistuta và Totti, bộ ba tấn công không thua kém bất kì hàng công nào trong thập kỉ qua.

Rất hiếm khi chúng ta thấy đội đội hình thành công với bộ ba trung vệ, và Roma thành công được là do họ đều phù hợp và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Samuel là cầu thủ thuận chân trái nên thoải mái khi đá ở vị trí bên trái trong ba trung vệ, anh ấy và Zebina đều là những cầu thủ cơ bắp và có nhiệm vụ kèm người trong khi hoặc một trong hai cầu thủ Brazil, Zago và Aldair, là người còn lại phụ trách việc phát động tấn công.

Phần công cuối cùng là thuộc về Totti - khi ấy 24 tuổi và là đội trưởng của câu lạc bộ quê nhà của anh ấy và cũng là cầu thủ xuất sắc nhất trong chiến dịch dành danh hiệu đầu tiên kể từ năm 1983. Anh ấy có một mùa giải tuyệt vời nhất mà một cầu thủ chơi ở vị trí của anh có thể tưởng tượng được, vừa ghi bàn và kiến tạo tốt. Giới truyền thông anh cho rằng mọi người đã quá tâng bốc anh ấy so với thực lực thật và đến giờ vẫn vậy, nhưng anh ấy thực sự là một cầu thủ rất tuyệt vời - và rất có thể là cầu thủ tấn công hay và ổn định nhất thập kỉ vừa qua. Đây có thể chưa phải là mùa giải hay nhất của Totti nhưng Scudetto dành được mùa này chính là Scudetoo duy nhất của anh.

Giờ không còn nhiều những video về đội hình hoàng kim này của Roma trên Youtube nữa, nhưng chúng ta có thể thấy được phần nào những khoảnh khắc đẹp mặt nhất của họ trong trận derby hủy diệt Lazio 5-1 ở mùa giải sau đó với Vincenzo Montella ghi bốn bàn, và Totti ấn định với một cú sút tuyệt vời.