Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 28
  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Sau khi thọ giáo nghiệp cầm quân ở FM-VN một thời gian, cảm thấy mình cũng đã tạm đủ trọng lượng, Lệnh Hồ lãng tử gói ghém đồ nghề và vay mượn ngân lượng để bay sang châu âu tìm kiếm cơ hội. Nói dại chứ nếu không tìm ra công việc thì không biết lấy cái gì để bay về, chắc bắt chước Ông Cụ xin xuống tàu làm phụ bếp ngược về quá.

    Đất nước mà Lệnh Hồ muốn đến đương nhiên là Anh quốc (vì ngoài tiếng Anh có biết ngoại ngữ nào nữa đâu). Lần đầu tiên đặt chân xuống một nơi xạ lạ như Luân Đôn thật sự rất bỡ ngỡ. Nhưng cảm giác đó rồi cũng nhanh chóng qua đi. Thầm nhủ mình là một lãng tử, nay đây mai đó là chuyện bình thường, có nơi nào chưa đi qua, có cái lạ nào chưa biết nữa chứ. Mọi chuyện đều không làm khó được Lệnh Hồ, trừ một chuyện: chuyện "đầu tiên" là... "tiền đâu?". Nửa tháng ở Luân Đôn gõ cửa hết CLB hạng nhì đến hạng ba, cuối cùng đến hạng tư cũng chẳng ông chủ tịch nào chịu nhận. Mỗi lần nộp hồ sơ, nó hỏi hai câu: "Cậu quốc tịch gì?" và "Đội tuyển quốc gia của cậu xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng của FIFA?". Nghe hai câu hỏi này xong là giật lại cái hồ sơ, che mặt chạy như ma đuổi liền.

    Nửa tháng chưa tìm được công việc, ngân lượng cũng ngày ngày cạng dần là chuyện đương nhiên. Cho đến một hôm, sau khi sờ vào túi mò mãi 5 phút mới tìm được đồng xu cuối cùng. Híc! Đồng xu này mua được nửa cái bánh mì, đủ để khỏi đói tối nay. Nhưng sau khi mua nửa cái bánh mì rồi thì sao? Ngày mai lấy gì ăn? Phải chi ở Việt Nam hay Trung Quốc thì còn có bằng hữu của Hồng lão bá bá (Hồng Thất Công) cưu man cho vài bửa. Ở cái nơi chỉ có bê tông và xi măng này thì lấy gì bỏ vào mồm? Suy đi, tính lại cuối cùng Lệnh Hồ có một quyết định liều lĩnh làm thay đổi cả cuộc đời lãng tử của Lệnh Hồ sau này. Đó là đi... đánh bạc. Lấy đồng xu cuối cùng làm vốn, may thì có cái để ăn thêm vài ngày, không may thì coi như nhịn bửa tối. Ăn nửa ổ bánh mì cũng như không ăn, nhịn thì nhịn chứ nhằm nhò gì. Đúng là "ở lành gặp hiền, ở ác... cũng gặp hiền" (tóm lại là Lệnh Hồ gặp hiền, còn mình ở lành hay ở ác thì không biết). Với đồng xu cuối cùng, và chấp nhận mỏi lưng 4 tiếng đồng hồ khi quay trở ra, trong tay Lệnh Hồ đã có $10.000. (Ở đây dễ làm ăn thật - Cảm ơn Từ Tử Lăng sư phụ nhé, nhờ có tuyệt kỹ của sư phụ con không còn sợ đói nữa, khi nào hết tiền đi đánh bạc tiếp).

    Nghênh ngang (có tiền thì phải nghênh ngang - hết tiền thì... nằm ngang) bước ra khỏi sòng bạc. Lệnh Hồ bước vào nhà hàng. Sau khi thu hoạch thế nào cũng là liên hoan. Nhất định là như vậy, chuyện gì cũng là như vậy. Không tin bằng hữu mua xe mới đi. Rửa. Mua điện thoại mới đi. Rửa. Thậm chí mua cái Sim Card mới... cũng phải rửa. Vậy thì hà cớ gì thắng bạc lại không rửa? Kêu một dĩa đồ lòng, một chai rượu thế là có thể tự mình rửa mình tới sáng. (Mọi người nhìn quá trời, ở Anh quốc chỉ có cô hồn chứ không có lãng tử. Nhất định là như vậy).

    Mới vô được 2 ly thì có người bước tới kéo ghế ngồi xuống bàn. Lúc này Lệnh Hồ còn đang mãi dõi mắt về phía xa xa nhìn một cô nàng mặc váy ngắn cũn cỡn đang nhún nhảy bước vào cửa, chẳng thèm quay lại, nói trống không:

    - Bằng hữu, rượu sẵn, thức nhắm cũng sẵn, tự rót tự uống đi.

    Người kia cũng không nói gì, cũng tự rót, tự uống một ly. Xong ngồi im. Cô nàng nhún nhảy nọ đã khuất sau quày hàng, Lệnh Hồ mới qua lại:

    - Bằng hữu, ngươi tìm ta có việc gì?

    Người kia ấp úng: - Không có gì, thấy huynh đánh bạc hay quá, muốn theo học. Tôi theo huynh từ sòng bạc bênh kia qua. Huynh, dạy tôi nhé, học phí bao nhiêu tôi cũng chịu.

    Biết vớ được mối bỡ, nhưng không thể đụng đâu hứa đó được. Hồi Từ sư phụ truyền cho tuyệt kỹ này còn bảo không được truyền thụ lung tung, nhỡ truyền cho người xấu, nó đi lấy hết tiền thiên hạ thì thất đức lắm. (Xin lỗi sư phụ, nhưng thật ra sư phụ cũng thất đức lắm. Con vừa đi lừa thiên hạ kiếm được $10.000 sư phụ ơi.) Lệnh Hồ hỏi cho có cái mà hỏi:

    - Để suy nghĩ đã. Nhưng bằng hữu làm gì mà có tiền nhiều thế, còn bảo "học phí cao mấy cũng chịu"?

    Anh ta cười cười: - Cũng chẳng làm gì, chẳng qua là chạy nhong nhong suốt ngày thôi. Vậy mà đệ cũng kiếm được những $11.000/tuần đấy, huynh dạy cho đệ đi, thù lao vô tư.

    Lệnh Hồ cười thầm trong bụng, bố mày ngồi không mà kiếm $10.000/4 giờ đấy, mày chạy nhong nhong mà có $11.000/tuần còn khoe. Nhưng không hiểu anh ta chạy nhong nhong kiểu gì mà được những $11.000/tuần. Lệnh Hồ khều anh ta nói nhỏ:

    - Bằng hữu chạy đi giao... heroin à?

    Anh ta cười hắc hắc:

    - Không có đâu. Tiểu đệ đây là đi đá banh. Đá banh không phải chạy nhong nhong cả ngày là gì.

    Lệnh Hồ cũng cười lớn phụ họa, thấy anh ta thật vui tính và dễ gần.

    Sau đó Lệnh Hồ nhận anh ta làm đệ tử (tất nhiên là chỉ truyền những cái vớ vẫn, mấy tuyệt kỹ của Từ sư phụ thì để đó coi tính cách anh ta ra sao đã) và về ở chung nhà với anh ta. Tên anh ta là Walcott. Cái tên này nghe không hay, nếu là Watson có vẻ quen hơn (hình như thằng cha bác sĩ hay lẽo đẽo theo SelockHome thì phải, nghe đâu cũng là rễ người Anh). Chắc thần tượng của anh ta là Arsenal, thấy treo poster đầy trong phòng. Một hôm Lệnh Hồ hỏi:

    - Walcott, huynh đệ nói huynh đệ là cầu thủ sao không thấy đi tập gì hết vậy?

    Walcott bảo: - Bây giờ đang là kỳ nghỉ, ai cũng On Holiday hết thì đến tập với mấy cái trụ đèn à? Mà không biết 23/6 tới có tập trung không, Manager của tụi mình gặp vấn đề chuyện gia đình, chắc chỉ có thể làm cố vấn thôi. CLB đang tìm Manager mới mà chưa tìm được người phù hợp. Hôm trước gặp bác Hill-Wood, bác bảo thế.

    Lệnh Hồ mừng còn hơn vớ được vàng: - Tìm manager à? Huynh được không? Nói thật là huynh từ Việt Nam sang đây để tìm một chân manager cho một đội bóng đá nào đó.

    Walcott trố mắt nhìn: - Thật hả? Huynh biết làm manager nữa hả? Đa tài giữ hén. Để đệ điện cho bác Hill-Wood xem sao, nếu bác OK thì được.

    Đến lúc này Lệnh Hồ mới biết cậu ta đang chơi cho Arsenal và cậu ta là Theo Walcott.

    Hai ngày sau, Hill-Wood chịu tiếp Lệnh Hồ trong một quán cà phê. Trước mặt ông là ly cà phê và... 3 hột xúc xắc. Chẳng biết 3 hột xúc xắc để làm gì nhưng Lệnh Hồ cũng chẳng thể hỏi. Câu đầu tiên mà ông này hỏi lại cũng là câu: "Cậu quốc tịch gì?", nhưng may mắn ông không hỏi câu thứ hai mà thay vào đó là: "Chắc cậu biết Hoàng Anh Gia Lai chứ nhỉ?". Không ngờ người này cũng biết đến CLB nổi tiếng của nước mình, Lệnh Hồ lúc đầu hơi ngớ người, nhưng sau đó là niềm vui khôn tả, hóa ra bác Đức PR gớm, bênh xứ này người ta cũng biết. Nhưng nghe câu thứ 3 thì Lệnh Hồ bổng thất vọng vô cùng:
    - Cậu chịu về làm HLV cho HAGL Arsenal - JMG của chúng tôi ở VN không?

    Lệnh Hồ bốc khoát: - Tôi sang đây là muốn thử sức ở một môi trường bóng đá khắc nghiệt hơn, chứ ở J-League của Nhật hể tôi muốn là vô địch liền, về VN nó lụt nghề đi. Có về là về nắm tuyển quốc gia tranh WC kìa.

    Hill-Wood cười hớ hớ: - Cậu bốc vừa thôi, tuyển QG của cậu xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng FIFA?

    Chờ mãi thì cuối cùng cái câu hỏi định mệnh cũng được tuôn ra. Lệnh Hồ vội vàng chào Hill-Wood đứng dậy đi như chạy ra cửa. Walcot chạy theo gọi với:

    - Huynh, đi đâu thế. Đi đánh bạc đã chứ.

    Hill-Wood cũng bật dậy: - Mr Hồ, cậu biết đánh bạc à?

    Lệnh Hồ dừng lại: Biết chút chút, ngài hỏi làm gì?

    Hill-Wood kéo Lệnh Hồ ngồi lại bàn hỏi: - Thế cậu đánh giỏi không?

    - Không biết giỏi không, trong vòng 4 tiếng có thể biến 1 xu thành $10.000.

    Hill-Wood trố mắt: - Đừng nói khoát, tôi hỏi thiệt tình.

    Walcott xen vào: - Không khoát đâu ngài chủ tịch, huynh ấy nói thật đó.

    Hill-Wood sáng mắt: - Thế cậu dám đánh lớn không?

    "- Đánh lớn?" Lệnh Hồ hỏi lại: "- Mà lớn là bao nhiêu?"

    "- Một trăm triệu đô la." - Hill-Wood nói rành mạch từng chữ.

    "- Một trăm triệu?" - Lệnh Hồ hỏi lại - "Tôi cũng không có số tiền đó"

    "Không sao. Tôi sẽ cấp cho cậu. Cái tôi muốn thu về là chức vô địch PRM sau 2 năm. OK chứ?" - Hill-Wood nói.

    Lệnh Hồ biết đây là cơ hội tuyệt vời để trở thành Manager cho một CLB vĩ đại như Arsenal. Nếu không có vị chủ tịch "máu me" này, chắc gì ai để ý đến Lệnh Hồ. Rùng mình xong Lệnh Hồ liều lĩnh đáp:

    - OK. Tôi sẽ đánh với ông ván này. $100M cho một chức vô địch PRM trong vòng 2 năm.

    Đó là ngày 22/6/2007 trước ngày hội quân của The Gunners đúng 1 ngày. Bản hợp đồng manager có thời hạn 2 năm cùng phí chuyển nhượng $100M được ký kết giữa một bên là vị chủ tịch "máu me" và một bên là lãng tử liều lĩnh vô danh Lệnh Hồ từ Việt Nam sang. Từ ngày mai, 23/6 Lệnh Hồ chính thức trở thành giáo đầu của Hồng Luân giáo.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Bạn viết khá hay Tuy nhiên mình xin nói một số điểm sau :
    _ Khi làm hlv clb người ta đòi hỏi kinh nghiệm ở hlv đó chứ hok phải bạn là quốc tịch gì đâu
    _ Cái cách mà bạn dẫn dắt mình đến với nghiệp hlv Arsenal không hợp lý lắm Nếu không mún nói là phi lý !!! Mình cũng có có viết một bài trong box này . Cũng xạo nhưng phải có tính thực tế một chút chứ bạn
    _ Với cái cách hành văn của bạn thì có lẽ đây sẽ là một câu truyện dài ... rất dài ... bạn nghĩ mình viết nỗi không ?

  3. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi BLUERAIN157
    Bạn viết khá hay Tuy nhiên mình xin nói một số điểm sau :
    _ Khi làm hlv clb người ta đòi hỏi kinh nghiệm ở hlv đó chứ hok phải bạn là quốc tịch gì đâu
    _ Cái cách mà bạn dẫn dắt mình đến với nghiệp hlv Arsenal không hợp lý lắm Nếu không mún nói là phi lý !!! Mình cũng có có viết một bài trong box này . Cũng xạo nhưng phải có tính thực tế một chút chứ bạn
    _ Với cái cách hành văn của bạn thì có lẽ đây sẽ là một câu truyện dài ... rất dài ... bạn nghĩ mình viết nỗi không ?
    Thanks đã góp ý!

    1. Cái mình nói ko phải quốc tịch mà anh đến từ nền bóng đá như thế nào? Đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng của FIFA. Một nền bóng đá như VN ko thể đẻ ra HLV đẳng cấp của Wenger được.

    2. Là phi lý chứ còn gì nữa. Một người VN làm manager cho Arsenal thời điểm này vốn đã là phi lý. Nên phải có một vị chủ tịch "phi lý" mới chịu ký hợp đồng với anh ta chứ. Chủ yếu là vui mà. Xạo tới bến luôn đi. Nếu đã xạo mà còn có tính thực tế thì là "lừa" chứ ko phải xạo. "Xạo" là phóng đại, là nói quá lên, nói không đúng sự thật một cách hiển nhiên (và phi lý) nhằm mục đích gây cười. "Lừa" là nói dối nhưng với mục đích làm cho người ta tin hoặc hiểu lầm một sự kiện, một hiện tượng nào đó. Bạn đọc chuyện của bác Ba Phi, chuyện Ông Ó chưa, toàn chuyện trên trời không mà hay đáo để.

    3. Cái này thì chắc rồi. Đang thất nghiệp, ko có gì làm nên chơi game và viết bậy bạ chơi. Hồi phổ thông học chuyên văn, "học cũng giỏi lắm chớ nhưng thi... rớt cái nghỉ luôn" (câu này cũng nhằm cho vui: học giỏi mà thi rớt, người học giỏi thường có chí thế mà lỡ thi rớt cái nghỉ luôn). Bây giờ đang là lập trình viên, bỏ viết 5, 6 năm gì rồi, bây giờ thử lại thấy ngượng ngượng sao đó. Hy vọng mọi người góp ý cho.
    Viết cũng là chơi mà, khi nào chán thì thôi, chứ chưa chán thì còn viết đc, cả năm cũng đc. Mình đâu có phải nhà thơ mà sợ viết nửa bài ko in đc.

    Nghe nói bạn học ban D phải ko? Kết quả thi ĐH vừa rồi thế nào, thông báo để anh em chúc mừng là vừa.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0

    Hồng Luân Tây Du Ký

    Phi lộ:
    Dù làm quen với máy tính từ cách đây hơn 10 năm (hồi còn học lớp 8 kia) nhưng lại không cảm thấy hứng thú gì với "game" - thứ mà các bằng hữu cùng tuổi say như điếu đổ. (Không phải là "con ngoan trò giỏi" đâu - không mê game nhưng lại ôm truyện kiếm hiệp suốt ngày, kết quả là năm 12 bị đẩy xuống bổ túc học - híc). Không mê game. Thậm chí là chưa bao giờ chơi 1 game nào quá 30 phút. Tưởng rằng mình và game là 2 đường thẳng song song cho đến 1 ngày...

    Trời Sài Gòn nắng như hắt than hồng vào mặt người khác. Nóng nực và bực bội. Càng bực hơn là trên tay cầm một tờ giấy - cái kết quả mình phải lãnh từ một hành động của người khác. Rõ ràng là sếp làm mà lại bắt nhân viên chịu. Sếp ký quyết định mà lại bắt nhân viên (là mình) nghỉ việc. Vậy là từ hôm nay thành một kẻ thất nghiệp chỉ vì một cái hành động "ký" của ông sếp. Ức ko chịu nỗi.

    Vứt cặp táp, lột quần áo và nằm dài xuống giường tận hưởng một ngày sản khoái bất đắc dĩ. Dù sao thì cũng là dịp nghỉ ngơi hiếm có. Có thể nói là sếp đã ban ân huệ cho mình. Nếu sếp ko làm cái hành động thừa thải là "ký" đó thì chắc gì giờ này mình được ở đây nằm ngữa thoải mái thế này, chẳng bù đầu bù óc vì mấy cái "if... then... ", "for", "while" ấy chứ. Là cơ hội mà không biết tận hưởng thì đúng là phí. Tận hưởng thôi.

    Nằm huýt sáo một hồi thì thấy thằng bạn đi vào phòng cầm cái đĩa CD. Vật nó xuống mới biết là Football Manager 2007. Ừ! Sao không chơi game nhỉ? Cơ hội quen em thế này mà ko tận dụng thì cũng... phí. Vác cái laptop vốn cài Ubuntu ra hì hục setup FM qua wine. Nhưng ko đc, chẳng biết tại sao luôn. Vậy mà qua máy thằng bạn copy về chạy ngon lành, cũng chẳng cần *** úp, *** iếc chi cả.

    Định chơi thử một chút rồi thôi, chắc cũng giống như mấy nàng trước chứ gì. Không ngờ mò vô... hổng biết gì hết. Trình độ bóng đá thì ko đến nỗi nhưng chơi game thì thua liểng xiểng. Nắm Arsenal đá cới Derby cũng thua đến... 0-5 (híc! ác quá). Mà tính mình cứ thích cái khó, thích tìm hiểu hơn là hành động, suy nghĩ và... ra lệnh thì thích hơn là nắm 2 cái cần lắc lắc nhiều, điều khiển thì đã hơn là... trân gân gõ bầm bầm trên bàn phím.

    Bây giờ mới nhận ra, ko phải ko thích "game" mà là chưa gặp được "game" mình thích. Giống như mấy thằng 25-26 không thích con gái, hóa ra lại là ko gặp con gái mà nó thích. Híc! Cái này ví von đúng không nhỉ?

    Với FM 07 thua bầm dập từ đầu đến cuối. Vậy là vác anh Google ra search. Cuối cùng là ra cái trang này.

    Mối tình với FM và với FM-VN bắt đầu là như thế đó.

    Sau khi thọ giáo ở FM-VN một thời gian, tay chân tiến triển rõ rệt. Down cái FM 08 của Forum về. Bấy giờ thì Lệnh Hồ không còn "gà con" như trước nữa (giờ "gà" đã trưởng thành chút ít thành... "gà giò" rồi, bao giờ thành "gà chiến" nhỉ?). Lần new game đầu tiên với FM 08 đương nhiên là chọn Arsenal - club mình thích rồi. Ko ngờ ngay mùa đầu đã có kết quả mỹ mãn. Dù bị loại ngay từ vòng 3 Luague Cup nhưng có thấm tháp gì khi clb giành được cú ăn ba lịch sử: PRM, FA và ECC.

    Chiến thắng đầu tiên bao giờ cũng "sướng" hơn so với khi đã quen men thắng trận gấp nhiều lần. Huống hồ lại là một chiến thắng hoành tráng như thế. Với một người hay khoe khoang như Lệnh Hồ Lãng Tử thì lại càng không thể ngậm miệng lại được. Vì thế, cho nên, rằng thì là, đương nhiên phải nói, không thể không nói, không thể không kể quá trình Tây du của lệnh Hồ được.

    Cho phép Lệnh Hồ khoe khoang chút nhé. Và mong các bằng hữu góp ý cho Lệnh Hồ nhé.

    -------
    Chú thích:
    - Hồng Luân là cách tại hạ gọi Arsenal (Đội quân màu đỏ ở Luân Đôn). Giống như sau này tại hạ gọi Chelsea là Thanh Luân còn Tottenham là Bạch Luân.
    - Tây du ký là đoạn ký sự ghi lại chuyến đi Tây của tại hạ (không phải của Đường Tăng Tam Tạng đâu nhé).

  5. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Tuyệt, chờ hồi sau của các hạ!!

  6. #6
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    0
    MÌnh đang bí phần 3 của chuệyn tình viola dọc bài của bạn có thêm ý kiến đây

  7. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    16h ngày 23/6/07, tại luyện võ đường Underhill của Hồng Luân giáo các giáo chúng đang túm tụm chuyện trò. Giáo chúng hôm nay đến sớm hơn thường lệ. Họ đang bàn tán xem giáo đầu của họ mùa này là ai. Họ tò mò, háo hức và có một số người còn hoài nghi về vị giáo đầu mới. Rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối khi không còn được làm việc cùng "giáo sư" Wenger.

    Họ cũng chẳng phải chờ đợi lâu, một người đàn ông châu Á trẻ măng xuất hiện:

    - Chào các bạn. Tập họp đi nào.

    Mọi người tập trung tại vòng tròn trung tâm. Người đàn ông trẻ nhẹ nhàng hỏi:

    - Ở đây ai là đội trưởng?

    Một người bước ra:

    - Là tôi, William Gallas.

    - Tốt. Ra bảo các đồng đội xếp thành 3 hàng dọc cho tôi.

    Gallas nhìn người đàn ông có vẻ không hiểu.

    - "Thế ai là đội phó?" - Người đàn ông lại hỏi.

    - Là tôi, Gilberto Silva.

    - Cậu nghe câu tôi vừa nói chứ. Ra bảo các đồng đội xếp thành 3 hàng dọc.

    Silva chưa kịp có phản ứng thì Gallas đã chạy đi kêu các đồng đội xếp hàng. Người đàn ông nhếch mếp cười vẻ hài lòng. Chỉ cần 3 câu nói, uy quyền đã được xác lập. Với một mớ giáo chúng toàn sao thế này, dễ dàng với tụi nó là loạn ngay.

    Chẳng mấy chốc mọi người đã đứng ngay ngắn thành 3 hàng. Người đàn ông đi đến giữa đội hình hô to:

    - Bên trái, quay.

    Mọi người quay mặt lại đối diện với ông ta.

    - Tôi là Lệnh Hồ, người VN, là manager mới của các bạn. Các bạn nhớ cho một điều, tôi đến đây là để chiến đấu cũng với các bạn chứ không phải dạo chơi. Ở đây, mỗi người phải là một chiến sĩ. Ai không có được thể lực và tinh thần thi đấu tốt nhất sẽ không được ra sân ngày hôm sau. Mục tiêu của chúng ta ở tất cả mọi giải đấu mà mình tham dự là chiến thắng. Từ hôm nay, tôi không muốn nghe bất cứ từ nào trái ngược với từ này. Nhớ đấy.

    Mọi người có vẻ căng thẳng. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

    - Ai là Clichy?

    - Là tôi.

    - Anh muốn sang Milan phải không?

    - Vâng, nhưng...

    - Không nhưng gì hết. Từ hôm nay, anh sẽ không có tên trong kế hoạch của tôi. Bây giờ anh có thể ra về, Mr Pat sẽ thương thảo với Milan về chuyện này. Các người khác nghe đây: tôi sẽ không giữ những ai không muốn đầu quân cho Hồng Luân giáo nữa. Ai muốn đi cứ đến gặp Mr Pat, ông ấy sẽ lo chuyện chuyển nhượng cho các bạn.

    Mọi người không ai lên tiếng. Clichy lấy dụng cụ ra về. Lệnh Hồ quay lại:

    - Hôm nay đến đây thôi. Từ ngày mai các bạn đến đúng giờ luyện tập. Chúng ta hiện có 2 phó giáo đầu, ngoài Mr Pat ra, Mr Boro Primorac cũng sẽ đảm nhận thêm chức vụ này. Từ nay đến 15/7 các bạn sẽ luyện tập với họ. Từ chuyện tập luyện đến kỹ luật cứ theo như trước. Tôi sẽ theo dõi các bạn tập luyện và sẽ có điều chỉnh sau 15/7. Chào các bạn!

    Lệnh Hồ ra về. Trong bụng cười thầm, ko ngờ một lãng tử hỷ hả xuề xòa như mình nay bổng hách thế. Công nhận người đẹp nhờ áo, người sang nhờ chức vụ. Ngay cả thằng đệ tử Walcott cũng không dám hé lời một tiếng. Thằng cu bất ngờ dữ lắm, cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhìn, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

  8. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi nguyenduylan
    MÌnh đang bí phần 3 của chuệyn tình viola dọc bài của bạn có thêm ý kiến đây
    Thế mà bên kia bác nói bận dẫn vợ đi bơi, xấu hổ nhé ^^

  9. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Tiếp đi anh, hấp dẫn cứ như truyện kiếm hiệp ây.

  10. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Phần sau khá hay ... ..... ..... ....

 

 
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
Múi giờ GMT +7. Bây giờ là 08:23 PM.
Diễn đàn sử dụng vBulletin® Phiên bản 4.2.5.
Bản quyền của 2024 vBulletin Solutions, Inc. Tất cả quyền được bảo lưu.
Ban quản trị không chịu trách nhiệm về nội dung do thành viên đăng.